CHÚA NHẬT VA. Thắp lên ngọn nến - JB. Lê Ngọc Dũng

Thứ bảy - 04/02/2017 08:42
                                       
 
THẮP LÊN MỘT NGỌN NẾN
Ngày nay, đôi khi  nhìn vào cuộc sống xã hội ta thấy: bon chen, tội lỗi: lừa dối, gian tham, giết người cướp của, thức ăn độc hại…. nào là những vụ hối lộ lường gạt được phanh phui với những con số hàng trăm, hàng ngàn tỷ đồng; nào là những miếng thịt ôi thối được tẩm ướp hóa chất, tẩy sạch, rồi đem ra chợ bán, nào là người ta chỉ cho nhau cách để phân biệt đâu là hàng thiệt đâu là hàng giả…
Ngày qua ngày, cuộc sống cứ diễn ra như thế và người ta cũng quen dần. Người ta trở thành quen thuộc với cuộc sống đầy bóng tối và cũng nhiều khi chúng ta cũng lớn tiếng phê bình chỉ trích, nguyền rủa. 
Các nhà tu đức khuyên rằng “Thà thắp lên một ngọn nến nhỏ còn hơn là ngồi nguyền rủa bóng tối.” ĐGS chỉ dạy một cách mạnh mẽ hơn: “Các con hãy là muối đất, là ánh sáng thế gian.”
Đây là một lệnh truyền mà chúng ta có nhiệm vụ phải thực thi. Rõ ràng là chính các Kitô hữu cũng có phần trách nhiệm trong việc xây dựng thế giới tốt đẹp, và cũng có phần trách nhiệm khai sinh ra lối sống vô thần, khai sinh ra sự tăm tối của thế gian.
Phải là ánh sáng cho thế gian, phải là muối men cho đời. Ngược lại, nếu không là ánh sáng, không là muối men thì người Kitô hữu trở thành sự tăm tối và là như muối bị biến chất, bị quăng ra ngoài cho người ta chà đạp.
Để trở nên để trở nên ánh sáng, trở nên muối men cho đời thì chúng ta phải làm gì? Chính tội lỗi đã làm cho con người trở nên mù quáng sống trong bóng tối. Sự tăm tối cũng là sự lìa xa những giá trị đích thực vĩnh cửu để chạy theo cái tạm bợ của thế gian. Chúa Giêsu chính là ánh sáng. Hãy mặc lấy ánh sáng của Đức Kitô bằng lối sống Tin Mừng, mà nồng cốt đó là sống đượm tình bác ái yêu thương. Yêu thương, chính trực trong từng công việc nho nhỏ hàng ngày.
Trên tuần báo Tuổi Trẻ Chủ Nhật (số tháng 9/1997), tác giả Đăng Quang có ghi lại một cảnh đời như sau: Ghé vào một tiệm bên đường Trần Huy Liệu để sửa chữa chiếc đồng hồ đeo tay, trong khi đứng chờ, tôi thấy có một người đàn ông trạc 50 tuổi, mình trần, bước vào hỏi mượn người thợ sửa đồng hồ chiếc kiềm. Trên tay ông cầm một thanh sắt nhỏ bằng hai ngón tay, cổ đeo một dây to, để thòng xuống ngực một Thánh Giá. Khi thấy ông ta cầm chiếc kềm cố bẻ thanh sắt ra ba hướng, tôi tò mò hỏi người thợ sửa đồng hồ: …để làm gì vậy? Người thợ sửa đồng hồ lắc đầu nói: "Để vứt xuống đường cho xe đạp cán, ông ta vá ép mà”. Nhìn thanh sắt trên tay ông, tôi bổng thấy hơi sờ sợ. Bẻ xong thanh sắt, ông bước ra sát lề đường, đi tới một đoạn rồi vứt thanh sắt xuống lòng đường, và điềm nhiên quay trở lại nơi có chiếc thùng sắt, có chiếc bơm hơi, ngồi trên chiếc ghế gỗ ung dung chờ đợi.
Tôi định đến nói với ông ta một điều gì đó, nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng bánh xe xì. Nhìn ra tôi thấy một chiếc xe xích lô đang chở một bà mẹ và hai đứa con nhỏ. Người đạp xích lô xuống xe nhìn vào chiếc bánh xe xẹp lép, những giọt mồ hôi từ mặt nhỏ xuống, anh ta đưa tay gạt lia lịa, lưng áo ướt đẵm, anh tìm quanh bánh xe và phát hiện ra thanh sắt găm vào vỏ xe, anh cố rút thanh sắt ra, anh chưởi lầm bầm trong miệng và rồi vứt thanh sắt ra bên lề đường. Người đàn ông ở trần, ngực đeo Thánh giá vẫn ngồi yên chờ đợi, ông chắc thế nào người đạp xích lô cũng đưa xe vào vá. Nhưng không, anh xích lô vô tình đẩy chiếc xe nặng nhọc đó đi. Khi chiếc xích lô đi khỏi, người đàn ông ở trần đánh tiếng chưởi thề, đưa mắt nhìn thanh sắt chĩa nhọn, có lẽ ông ta muốn nhặt lại và làm lại từ đầu. Nhưng ngay lúc đó tôi thấy một bà cụ chậm rãi đi qua đường, thấy thanh sắt, bà cúi xuống nhặt lấy bỏ vào chiếc túi ni lông bà đang xách trên tay.
Cảnh đời trên không chỉ có một nhân vật là người thợ vá ép, mà còn có người thợ đồng hồ đóng góp chiếc kìm cho người vá ép uốn thanh sắt chĩa ba của mình. Cảnh đời còn có tác giả đứng nhìn mà chưa kịp hành động, có nạn nhân đạp xích lô nhễ nhại mồ hôi, có người mẹ với hai đứa con, nhất là có một bà với chiếc túi ni lông để nhặt thanh sắt chĩa ba hầu cất đi những cái ác nho nhỏ trong cuộc đời. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ ấy của bà cụ cũng đủ để làm cho cảnh đời sáng đẹp hẳn lên.
Niềm hy vọng của người Kitô giáo không cho phép chúng ta thua cuộc trong việc chống lại bóng tối. Dù chỉ là những việc nho nhỏ, như nhường nhịn người hàng xóm một câu khích bác; như người chồng thay vì chê nấu canh mặn thì khen vợ nấu món cá ngon; như người vợ âm thầm hy sinh phục vụ chồng con… Cuộc sống gia đình sẽ trở nên tươi sáng với những cử chỉ nho nhỏ yêu thương. Cuộc đời sẽ đen tối dường nào nếu không có những việc thiện nhỏ, bác ái, âm thầm từng ngày ấy.
Lệnh truyền phải trở nên ánh sáng và muối men cho đời của ĐGS làm cho chúng ta tin tưởng vào giá trị của từng công việc tốt. Chúng sẽ tháp nhập vào hy sinh thập giá của Đức Kitô Bóng tối của thế gian tưởng như đã thắng, nhưng Ngài đã chiến thắng. Ngày nay, bóng tối của thế gian tưởng như đang lấn át nhưng chắc chắn sẽ bị xua tan bởi những ngọn nến cháy sáng của những môn đệ của Đức Kitô.
 
Lm. JB. Lê Ngọc Dũng

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

GIAOLUATCONGGIAO.COM

GIỚI THIỆU TRANG GIÁO LUẬT CÔNG GIÁO

Con xin giới thiệu trang Web ;http://giaoluatconggiao.com được thành lập với sự khuyến khích của Đức cha Toma Nguyễn Văn Trâm, Gp. Bà Rịa phụ trách Giáo Luật trong HĐGMVN, Đức cha Giuse Võ Đức Minh Gp Nha Trang. Trang Web được phát kiến và hình thành với các lý do sau: - Trong khóa Bổ Túc...

THỐNG KÊ
  • Đang truy cập4
  • Hôm nay1,922
  • Tháng hiện tại48,806
  • Tổng lượt truy cập11,249,178
Liên kết web
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây
Gửi phản hồi