CHÚA NHẬT XXVIII C, Sống tri ân sống hạnh phúc - JB. Lê Ngọc Dũng
Lm JB Dũng
2019-10-13T18:31:29-04:00
2019-10-13T18:31:29-04:00
https://giaoluatconggiao.com/giang-le/chua-nhat-xxviii-c-song-tri-an-duoc-hanh-phuc-jb-le-ngoc-dung-190.html
/themes/default/images/no_image.gif
GIÁO LUẬT CÔNG GIÁO
https://giaoluatconggiao.com/uploads/logo.png
Thứ bảy - 12/10/2019 06:44
CNC28
Lc 17,11-19
Sống tri ơn sống hạnh phúc
Trong bài Tin Mừng hôm nay, mười người phong cùi được Chúa Giêsu chữa lành bệnh, nhưng chỉ có một người, quay trở lại tạ ơn Ngài. Chúa Giêsu thấy lạ nên hỏi: “Không phải cả mười người được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” (Lc17, 17).
Chúng ta cũng thử hỏi: Vì sao chín người Do Thái kia không quay lại để tạ ơn Chúa Giêsu?
Có thể có nhiều lý do khác nhau, nhưng điều chắc chắn hơn cả, là họ đã không nhận biết mình đã được ân sủng. Bởi lẽ, để tạ ơn thì phải biết mình đã nhận được ân sủng.
Chúng ta hãy xem sự biết ơn diễn ra trong ta như thế nào?
Trước tiên, ta nhận biết mình có được hay hưởng được một điều quý giá, rất là quý giá. Thứ đến, ta đồng thời nhận biết đó là món quà, được ban tặng một cách nhưng không. Nó được ban tặng như một món quà chứ không phải do mình kiến tạo ra, không do công lao ta làm ra, cũng không do ta mua được. Nó là món quà quý giá.
“Điều quý giá” và “quà tặng” là hai điều đi liền với nhau. Khi nhận ra hai điều này, thì trong ta nổi lên một cảm xúc, một niềm biết ơn dâng trào trong tim ta, một niềm vui sướng hạnh phúc nổi lên trong ta. Một chú bé, được cho một hộp bánh, chú rất sung sướng, reo mừng. Một người bị bệnh tật nan trị lâu năm, được chửa khỏi tất nhiên rất vui mừng sung sướng, tạ ơn bác sĩ, tạ ơn Trời!
Chín người phong hủi kia, chỉ nhận ra điều thứ nhất, điều “quý giá”. Đó là thấy mình được khỏi bệnh, một điều quý giá về sức khỏe, về cuộc đời. Thế nhưng họ lại không nhận ra được điều thứ hai, đó là “quà tặng”, quà tặng nhưng không của Thiên Chúa.
Họ không nhận ra, vì có thể, trong khi đi đường đến trình diện các tư tế, họ nghĩ rằng, mình đã giữ đúng lề luật của Chúa nên đã được ban thưởng công lao; hoặc họ nghĩ rằng mình đã sống nhân đức nên Chúa ban ơn; hoặc họ có thể nghĩ rằng do mình uống những loại thuốc, hoặc đã ăn uống cái gì đó dọc đường và nhờ đó được khỏi bệnh.
Chỉ có một người phong cùi ngoại giáo, nhận ra “điều quý giá” mà mình có được và là một “quà tặng”, nên anh quay trở lại để cám ơn Chúa Giêsu.
Nhận ra điều mình đang được hưởng, đang có, là điều quý giá và cũng nhận ra đó là món quà, quả thực mới tạo nên tâm tình biết ơn và đồng thời tạo nên niềm vui sướng hạnh phúc cho chúng ta.
Có những người có đủ mọi thứ: sức khỏe, tiền bạc, quyền lực... Thử hỏi họ có hạnh phúc không? Nhiều người sẽ trả lời rằng: không, vì họ thấy mình còn muốn điều khác, hoặc vì họ muốn có nhiều hơn nữa.
Một người luôn than van, cho dù mình có đầy đủ, cuộc đời người đó chăc là luôn đau khổ, buồn bực. Có dịp tôi đọc muốn quyển sách về tướng học; sách nói: “Người hay than van thì có số nghèo khổ”!.
Ngược lại, một người không than van, dù người đó thiếu thốn nhiều thứ, nhiều khi họ lại thấy mình hạnh phúc. Tại sao vậy? Thưa vì họ nhận ra rằng, những gì mình đang có là quà tặng của những người khác, của xã hội, của ông Trời hay Thiên Chúa, Đấng tạo hóa.
Một vị giám mục gặp một bà cụ già nằm liệt gường. Ăn uống vệ sinh đều phải nhờ người giúp. Nhưng hôm ấy, dù bửa ăn đã được dọn tới nhưng người giúp việc vẫn chưa thấy đến. Thế là vị giám mục đảm nhận luôn việc đút thức ăn cho bà cụ. Sau đó lúc từ giã, ngài nói :
- Tôi sẽ nhớ cầu nguyện cho bà nhiều.
- Thôi ạ, bà cụ trả lời, xin Đức Cha đừng bận tâm cầu nguyện cho con, bởi vì con một khi đã tin vào Chúa Kitô con có đủ mọi sự rồi.
Tiếp đó, vị giám mục này đến thăm một ông nhà giàu. Ông này sống rất sung túc và có đầy đủ mọi tiện nghi bên mình. Thế mà, ngay khi vị giám mục vừa đến ngưỡng cửa, ông ta nói ngay rằng :
- Kính chào Đức Cha, Đức Cha thấy không, có phải đây là một hỏa ngục không nào?
Bà cụ già nghèo, thiếu tiện nghi nhưng thấy bình an hạnh phúc. Cụ nói rất vui vẻ “một khi con đã tin vào Chúa Kitô con có đủ mọi sự rồi”. Trong khi đó, ông nhà giàu thì than van, chê trách người khác. Ông sống trong sự buồn bực luôn luôn, như là ông nói: Có phải đây là một hỏa ngục không nào?
Tuy nhiên, bạn có thể hỏi rằng: Tôi cũng có biết ơn nhưng sao vẫn không thấy hạnh phúc?
Thưa, đó là bạn lâu lâu mới biết ơn và do đó lâu lâu bạn mới cảm thấy sung sướng hạnh phúc. Cái chìa khóa quan trọng để tạo ra hạnh phúc là bạn nhận ra mình được ban ơn trong mọi hoàn cảnh, trong mỗi khoảnh khắc của cuộc sống.
Mỗi khoảnh khắc của cuộc sống là một quà tặng của Thiên Chúa, mỗi khoảnh khắc của cuộc sống là một cơ hội quý giá.
Tôi không nói là chúng ta cần biết ơn mọi thứ. Ta không thể biết ơn chiến tranh, bao lực, bóc lột, sự nghèo đói và bệnh tật. Nhưng những điều này lại là cơ hội. Cơ hội trong khoảnh khắc, trong thời gian, nếu không nắm bắt, cơ hội sẽ qua đi. Khoảnh khắc nối tiếp khoảnh khắc; cơ hội đến rồi đi. Không nắm bắt nó sẽ qua đi. Chín người phong cùi kia đã được ơn, nhưng họ đã đánh mất cơ hội quý giá để biết ơn.
Tại sao những sự xấu lại có thể là cơ hội? Nhận ra đó là cơ hội chỉ khi ta tin vào Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nói với người phung cùi: Đức tin con đã cứu chữa con (Lc 17,19).
Bà cụ già trên gường bệnh thiếu thốn mọi tiện nghi, lại rất vui vẻ nói: “Một khi con đã tin vào Chúa Kitô con có đủ mọi sự rồi”.
Tin vào Đức Kitô có gì liên quan đến sự xấu xa, tội lỗi, bất công, nghèo đói, bệnh tật...?
Vì tin vào Đức Kitô, ánh sáng Tin Mừng sẽ soi chiếu cho ta biết rõ hơn về những sự kiện của cuộc đời, của thế gian, về giá trị của chúng. Tin vào Đức Kitô cũng có nghĩa là tin vào thập giá, tin vào sự chiến thắng của Đức Kitô trên tội lỗi; tin vào giá trị của những sự bị sỉ nhục, bị đối xử bất công... như những hạt lúa mì rơi xuống đất phải mục nát đi mới sinh nhiều bông hạt; tin vào sự hy sinh, yêu thương tha thứ; tin rằng mình luôn được Thiên Chúa yêu thương; tin vào sự phục sinh từ cõi chết... Những sự xấu xa tội lỗi, bất công, nghèo đói, bệnh tật... mà chúng ta phải trải nghiệm, trở thành những cơ hội giúp chúng ta học hỏi hiểu biết hơn về đời sống con người, để thực tập sống, để rèn luyện, để trở nên giống, trở nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô, và được phục sinh với Ngài.
Vậy thì, đúng là Đức tin sẽ giúp chúng ta sống những khoảnh khắc nối tiếp nhau trong cuộc đời như những cơ hội để tri ân, để sống hạnh phúc đời này và đời sau.
Lm. JB. Lê Ngọc Dũng